[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 30: Thứ Hắn Muốn
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Min Yoongi, anh không sao chứ? Phải làm sao đây, là tại tôi hại anh... Hức, hức...
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cái gì cơ?
  • Hắn há hốc miệng kinh ngạc, giây sau vòng tay xuống đỡ lấy cơ thể Hoseok mà bế thốc lên, vừa di chuyển chân ra khỏi trụ sở trước ánh nhìn trầm trồ của cảnh sát trưởng và đồng nghiệp, hắn vừa bình thản nói vọng lại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ngài cho phép tôi giải lao một lát, hết giờ nghỉ trưa tôi sẽ quay lại tiếp tục chịu phạt.
  • Giọng hắn dửng dưng, điềm tĩnh trái ngược với trái tim đang đập loạn nhịp vì hoảng loạn của Hoseok. Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt thâm trầm, lạnh tanh kia, mếu máo hỏi, đoạn lại khóc.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Chịu phạt ư? Phải chịu phạt thế nào? Làm sao bây giờ, hức... ức...
  • Thấy bé con đã bị dọa sợ đến xanh mặt, Yoongi không dám tin đây là sóc bông ương bướng, tuyệt tình với mình thường ngày. Hóa ra Jung Hoseok ngạo mạn nọ cũng sẽ có lúc bày ra dáng vẻ đáng thương đến vậy sao? Hắn quả thật đã bị cậu làm cho một phen ngỡ ngàng.
  • Đi vào phòng nghỉ trưa của cảnh sát, Yoongi nhẹ nhàng bồng cậu úp mặt lên vai mình, một tay khóa chốt của lại cẩn thận. Xong xuôi từ từ đi tới trước bàn gỗ cao, đặt Hoseok ngồi trên đó, chân buông thõng, không chạm đất. Đoạn Yoongi quỳ xuồng xem qua tình trạng của chân nhỏ kia, không kìm lòng được trước nỗi xót xa. Hắn nhíu mày đầy lo lắng, thoạt dùng giấy ướt trên bàn để lau cát bụi bẩn lấm lem kia đi.
  • Hoseok lúc bấy giờ bị chạm vào chỗ đau, cậu mới nhận ra bản thân đã mang thương tích tự lúc nào. Sóc nhỏ theo quán tính nhăn mặt, hơi co chân lại. Yoongi biết cậu đang chịu đựng, hắn cũng thêm lời dỗ dành ôn nhu hết mức.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ngoan. Chịu thêm chút nữa thôi.
  • Jung Hoseok nghe xong đỏ mặt, cậu quên cả khóc, chăm chú nhìn theo động tác băng bó vết thương trên đôi bàn tay thô lớn, nổi bật những đường gân xanh đầy quyến rũ của hắn. Đoạn Yoongi bất ngờ đứng dậy đối mặt sát gần với Hoseok, hỏi một câu thẳng thừng.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Vì lo cho tôi nên mới bất chấp chạy tới sao?
  • Cậu tránh ánh mắt hắn, quay mặt đi. Vậy nhưng con mèo lớn hiếu chiến kia đâu có để cậu thoát được dễ dành như vậy, hắn nhất quyết vặn cằm Hoseok lại, ép y nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của mình.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nhìn tôi.
  • Hắn độc đoán ra lệnh, đáy mắt rực lửa vì phấn khích chờ đợi câu trả lời từ người kia.
  • Khóe mi Hoseok còn đọng lệ chan long lanh, má bị hắn bóp tới mức môi dần chu ra xinh xắn. Quá hổ thẹn xen lẫn ấm ức, Hoseok lẩm bẩm hờn trách.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Sao đang cưới người ta, anh còn về đây làm gì? Bây giờ anh phải chịu biết bao hình phạt như thế, chẳng phải tôi càng có lỗi sao?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ha... chết tiệt!
  • Hắn cười lạnh, thở hắt ra vô cùng bất mãn, sau hất cằm tráo trơ. Thoạt gằn giọng nói, vẻ như đang kìm nén tức giận.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Mẹ kiếp! Cậu nên biết đều là vì cậu. Còn nếu chỉ cảm thấy có lỗi thôi thì tôi không cần cậu bù đắp bất cứ thứ gì. Cứ nghỉ ngơi tới lúc khỏe đi, mọi chuyện tôi tự lo liệu.
  • Trong thoáng chốc, hắn đã sục sôi phẫn nộ vì lời giải thích kia. Hóa ra Hoseok ấy không tới vì bản thân y có cảm tình với hắn, mà là vì sự hối lỗi của phận làm một kẻ ngáng đường. Vậy là thứ cảm xúc đơn phương của hắn, sống chết để lao tới bảo vệ cậu... tất cả cũng chỉ là cô độc tự hưởng. Jung Hoseok phải chăng bởi cần hắn trong lúc nguy hiểm chứ trước giờ chưa từng coi hắn là duy nhất. Nghĩ tới đây, Min Yoongi không kìm lòng được, liền trở nên bực bội, xen lẫn cả sự bất lực vì chẳng thể nói ra lời giấu trong lòng.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cứ ngủ lại đây rồi hãy đi. Tôi ra ngòa...
  • Hắn lạnh lùng hất tay cậu ra, nhả giọng đều đều bất cần. Song khi vừa toan rời đi, lời kia còn chưa nói dứt câu, bỗng sức lực từ đâu kéo hắn trở lại. Yoongi trừng mắt nhìn y ý như nếu không để hắn đi, có lẽ con quỷ đang ngủ yên kia sẽ thức tỉnh mà dùng đến bạo lực với Hoseok. Vậy nhưng, bất chấp ánh mắt dữ tợn như muốn nuốt chửng lấy sóc nhỏ đang run rẩy, cậu vẫn nhất quyết giữ chặt hắn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    ... Tôi...
  • Hoseok khó khăn nói, mặt cúi gằm, tay run bần bật siết vào da thịt dưới lớp áo cảnh phục dần trở nên nhăn nhúm.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Lúc đó... tôi chỉ nghĩ tới anh... chỉ có anh mới giúp được t... ức!
  • Không đợi đối phương tỏ lòng, Yoongi bỗng hóa thú điên nhào tới vồ lấy môi kia mà hòa quyện. Hai tay hắn giữ chặt lấy tay cậu ấn vào ngực mình, còn bản thân thì tới tấp liếm mút vành môi mỏng mềm ngọt. Hoseok có chút kháng cự, cậu dùng lực lùi đầu về sau để thoát khỏi cái hôn trấn áp gắt gao xen thô bạo từ kẻ đang phát điên kia.
  • Tròng mắt hắn đỏ rực cảnh cáo cậu, Hoseok lúng túng vô tình mở miệng. Chỉ đợi có vậy, Yoongi cạy mở lớp răng đều tăm tắp, luồn lách vào khoang miệng nóng ấm, tìm tới lưỡi mà mút lấy. Hắn vô cùng cực đoan lại tàn nhẫn, nhất quyết cướp đi sạch nước bọt của Hoseok khiến nó ào ạt trào ra ngoài, chảy thành dòng nhỏ xuống cằm cậu, giây sau lưỡi cậu còn bị hắn lùa ra ngoài không gian mà đẩy đưa ra lại với chiếc lưỡi dài điêu luyện đang dẫn dắt của hắn. Yoongi từng bước lấn át sức chống cự của Hoseok, khiến tay chân cậu càng lúc càng trở nên vụng về trước hắn. Điều duy nhất sóc bông còn tỉnh táo để cảm nhận được đó chính là bàn tay mình đang được áp lên khuôn ngực mềm mại kia, tiếng tim đập loạn nhịp của hắn dường như đang cố gắng truyền tải điều gì đó đến cậu.
  • Chưa kịp quen với sức càn quấy trong khuôn miệng kia của hắn, tiếp tới Hoseok lại bị một phen hú hồn khi Yoongi tách khỏi môi cậu, thô bạo vạch áo trên người sóc nhỏ lên mà vùi đầu vào đó.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Chết tiệt! Tôi phát điên lên vì em!
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ức... đừng, dừng lại đi! Điên... anh điên rồi!
  • Hoseok ra sức quẫy đạp vào người đang trườn lên, áp sát lấy da thịt mình, song dường như hắn đã hoàn toàn mất đi tính người mà cứ thế ngang ngược tung hoành. Miệng vừa nuốt hết nước bọt của cậu đã tham lam mút lấy núm ngực hồng hào ngon ngọt mời gọi, thân dưới hắn bắt đầu cọ xát loạn xạ vào hạ bộ đang được tách mở sang hai bên kia. Cảm giác nóng cháy cùng lúc khiến Hoseok phân tâm, da thịt bị chà đến tê dại, cự vật nằm trong lớp quần bệnh nhân mỏng manh cũng bắt đầu bắt nhịp với dục vọng của hắn mà cương lên.
  • Cậu khổ sở ngăn cản hắn đến phát khóc, mếu máu túm tóc trên đầu người đang úp mặt trước ngực mình kia mà gào lên.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Bỏ ra đi, điên mất.... bỏ tôi ra ư...!
  • Hắn không để cậu tiếp tục cự tuyệt nữa, mạnh bạo cắn vào hạt đậu nhỏ đang dần cứng lại, vun lên giữa bờ ngực mơn mởn mềm mại kia, bên tai được lấp đầy bởi tiếng rên kéo dài đầy mãn nhãn.
  • Bất giác hắn rời khỏi người cậu, đứng thẳng dậy, đưa tay kéo mở khóa quần. Hoseok đang mơ màng bỗng giật nảy mình, hoảng hốt đẩy kẻ điên loạn kia ra.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Này! Không được! Anh... anh đừng làm bừa.
  • Mặc kệ lời kêu gào từ chối quyết liệt từ cậu, hắn chỉ khẽ nhếch mép, đoạn cầm lấy cự vật cương cứng nổi gân guốc chằng chịt đang không ngừng động đậy mà kề lên trước lỗ nhỏ đóng chặt lại của cậu. Mặt Hoseok trắng bệch cắt không ra một giọt máu, cậu suýt ngất trước kích cỡ khủng bố của đứa con trai hắn. Giây sau, Hoseok cố gắng ghì móng tay xuống bàn để bò lên phía trên đầu, hi vọng thoát ra khỏi người hắn. Song Yoongi đâu để y bỏ chạy dễ dàng như vậy, hắn nắm lấy eo cậu mà vịn chặt xuống, kẹp sát phần bụng dưới của Hoseok dính chặt lấy hạ bộ của hắn, bật cười thành tiếng lộ ra tia nham hiểm.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tính bò đi đâu cho thoát? Hửm?
14
Chương 30: Thứ Hắn Muốn